Trói tay chân móc bướm em ghệ mình dây rên la banh phòng

Chị buồn bã vô cùng, dường như không còn thiết gì nữa cả từ công việc cho đến thói quen sinh hoạt hàng ngày chị cũng đều lánh xa, suốt ngày cứ nằm lì trong buồng như người sắp chết ; hai vợ chồng ông Thạnh bà Thân cùng các con tuy chẳng ai biết được bệnh tình hiểm nghèo của chị nhưng ai nấy đều cảm thông cho chị bị từ hôn một cách trắng trợn, hết người này đến người kia đến nhà an ủi, động viên chị điều hơn lẽ phải. Trời ơi là trời! Giống như trước kia, cu cậu đã từng chinh phục được tất cả những chị gái trong gia đình gồm chị Hảo, chị Hường, chị Nghĩa, chị Hoàng, chị Mỹ, chị Minh, chị Sương, chị Chi thì đêm nay cũng vậy, một chị Kim Anh cùng cha khác mẹ lại tiếp tục trở thành người tình của nó thì tuyệt nhiên chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên, đáng phải lý giải. “Thôi cứ nhắm mắt đành cho số phận vậy, biết sao bây giờ?”-Cậu Thắng nghĩ thầm. Vì hai nhà đối diện nhau cho nên chẳng mấy chốc cậu đã về đến nơi, thấy cổng ngoài và cửa trong chỉ khép hờ, dĩ nhiên là cậu không hề ngạc nhiên do hàng đêm cậu đi đánh cờ, chị Kim Anh ở nhà ngủ trước cứ khép hờ cửa như vậy riết rồi quen (vì lý do như thế cho nên mặc dù hai chị em làm chuyện long trời lở đất đó là làm tình, ân ái cùng nhau nhưng cả hai đứa đều tuyệt nhiên chẳng màng gì đến việc đã đóng cửa hay chưa, chỉ có khi nãy vô tình chị buột miệng nói ra một cách ngẫu nhiên mà thôi).