Chén cô bạn thân dễ thương da trắng non

Chén cô bạn thân dễ thương da trắng non

Chén cô bạn thân dễ thương da trắng non

Dưới ánh đèn đường lập lòe, Nam ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu ôm lấy thân hình cao gầy, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, từng làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh. Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Bên trong căn phòng khách nhỏ bé, mùi cà phê đen thoảng nhẹ từ chiếc cốc sứ trắng đặt trên bàn gỗ thấp, hơi nóng bốc lên uốn lượn trong không khí, như những sợi khói mỏng manh tan biến giữa ánh sáng mờ đục. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Thư lùi lại, đôi chân run đến mức suýt ngã, ” Anh muốn tôi làm gì?” Nam bước tới, gần đến mức cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng từ áo hắn, “Em biết mà, một lần với anh, anh xóa hết, Hay em muốn Hoàng biết em sướng với anh thế nào.” Thư run, lồn cô lại rỉ nước khi nhớ đến phòng khám, “Không, mình không làm, mình không muốn,” nhưng giọng cô lạc đi, “Tôi không làm, anh đừng mơ.”

Từ bóng tối, Hoàng lao ra như cơn gió, nắm tay siết chặt đấm thẳng vào mặt Nam, “Rầm,” tiếng xương va chạm vang lên giữa không gian tĩnh lặng.